Tôi là ai ?
Đôi nét về mình
Xin chào mọi người!. Mình tên là Hoàng Đình Quân
Hiện đang theo học chuyên ngành Digital Marketing thuộc Đại học Duy Tân. Mình muốn thông qua website này chia sẻ hành trình ba năm cấp 3 của mình. Một hành trình mà mình muốn truyền tải đến với tất cả các bạn rằng là : “Hãy sống như rằng ngày mai mình không còn trên cõi đời nãy nữa, hãy học như bạn phải học cả đời”
Có lúc tôi đã nghĩ rằng: Thời gian tàn nhẫn thật đấy, nhưng thời gian cũng thật nhân từ. Nó cho ta sống, cho ta đi qua, rồi cho ta nhớ lại. Có nhiều thứ sẽ đẹp hơn khi không nói ra và đẹp hơn khi không chạm vào như là những kỉ niệm vậy. Mọi người hay sống hết mình để khi nhìn lại không phải hối tiếc gì trong quá khứ.
Những kỷ niệm không bao giờ quên
Giải bóng chuyền
Đây có lẽ là một trong những khoảng khắc mà mình cảm thấy vui sướng nhất trong cả năm lớp 12. Mình là một đứa không thích thể thao cho lắm nhưng vào ngày hôm ấy, một thứ gì đã trỗi dậy trong con người của mình. Tất cả các khung bậc cảm xúc, vui có, buồn có. Tất cả chúng mình đã phải rơi nước mắt khi nghĩ rằng kết quả không được như mong đợi. Nhưng có lẽ giống như một phép màu nào đó đáp lại lời cầu nguyện của chúng mình, Vào những khoảng khắc của cùng của giải bóng, lớp mình đã dành vị trí vô địch. Nói hài thì đúng là một pha lật kèo cực khét lớp mình.
Toàn thể thành viên lớp
Có lẽ là do trình độ của mình còn kém nên ảnh hơi mờ nên các bạn thông cảm nhen.
Umm….Nếu phải nói thật lòng thì mình chả muốn khoảng khắc này diễn ra một chút xíu nào luôn. Hửm, tại sao á? Thì một khi đã chụp bức ảnh này thì là đã đến lúc chia tay những thứ “Quý giá” của mình chứ sao nữa nè. Mình nghĩ chắc cũng nhiều bạn cũng như mình đúng không?. Cũng phải thôi, đêm trước một ngày chụp kỷ yếu thì mình thật sự đã không ngủ được một chút nào. Mình luôn lo lắng rằng sẽ phải chia tay mái trường, thầy cô, bạn bè, những kỷ niệm mà mình yêu quý nữa. Nhưng nhờ một câu nói “Ai rồi mà chả phải trưởng thành để tạo ra cuộc sống cho riêng ta”. Lúc đó mình phải bắt buộc chấp nhận sự thật phũ phàng này thôi. Hôm chụp kỉ yếu đó thật sự mình cũng rất vui nhưng mình cũng cảm nhận được một chút không khí buồn ở đâu đó. Hehehe mình nhất định phải làm nó thành một bức ảnh thật to rồi treo trong phòng để mình nhìn ngắm nó rồi nhớ về một thời học sinh, một kí ức mà có cả tấn kim cương cũng không mua được.
Hội trại
Không biết chỗ khác thế nào chứ chỗ mình hội trại chỉ tổ chức 3 hoặc 4 năm một lần. Có nghĩa là chỉ diễn ra một lần duy nhất ở mỗi người. Hồi mới thông báo có hội trại thì bọn mình bỡ ngỡ lắm, nhưng cũng rất là háo hức. Mặc dù công đoạn chuẩn bị có phần khó khăn, nào là quét dọn chỗ dựng trại nè, lên thiết kế trại rồi đi kiếm nguyên liệu về để dựng nữa,……Dù cho như vậy nhưng bọn mình chẳng thấy mệt chút nào, ngược lại thật ra còn vui cơ. Mình còn nhớ hồi đó bọn mình cùng nhau dựng trại rồi trang trí trại đến tận khuya để cho kịp tiến độ rồi mới về. Sáng hôm diễn ra hội trại ở trường mình có tổ chức rất nhiều trò chơi dân gian, cuộc thi nấu ăn…..Tối đó còn tổ chức cuộc thi biểu diễn thời trang làm bằng đồ tài chế nữa cơ, thật ra thì lúc đó người được lên biểu diễn chính là mình đó. Thật sự rất ngại luôn ấy. Ngoài ra một thứ không thể thiếu đó chính là lửa trại, quả thật là bất ngờ nhưng cũng rất nóng đó. Bây giờ nhớ lại những cảnh đó thì nó lại làm mình vui vẻ hơn lúc nào hết, những cảnh vui vẻ quây quần cùng bạn bè, thầy cô lúc đó làm mình chưa bao giờ hết vui cả. Tự nhiên nhắc lại rồi lại muốn quay trở lại năm cấp 3 ghê.
Ký ức tuổi học trò
Hmm…Thôi thì viết đến đây thôi vậy. bởi viết nữa chắc mình khóc thật mất, những lời mình nói trên cũng như là bây giờ đều là một lời thật lòng của mình cả. Vào cỡ khoảng thời gian trước, khi mình được giao là làm một cái website và cô nói là làm gì cũng được thì mình thật sự băn khoăn là mình nên làm gì đây. Mình thật sự đã ngồi trước máy tính tận 4-5 tiếng đồng hồ, chỉ ngồi im ở đó thôi để suy nghĩ mình nên làm gì??
Lúc ấy mình đã dường như bỏ cuộc vì chả nghĩ ra được ý tưởng gì cả, tôi mở điện thoại lên và xem TikTok cả một buổi tối. Bỗng nhiên tôi lướt trúng một video nào đó, trong video đó có phát lên bài nhạc ” Mình cùng nhau đóng băng – Thùy Chi” cùng với hình ảnh các bạn học sinh đang vui đùa. Nó làm mình nhớ ra gì đó, mình ngồi dậy là lục tìm lại cuốn lưu bút khi xưa của mình. Lật dở lại trang lưu bút, hình kỷ yếu có mặt đầy đủ cả lớp vẫn còn đó (Tôi bỗng ngẩn người và nghĩ rằng” có lẽ đây là tấm hình cuối cùng mình chụp cùng khi cả lớp có đầy đủ thành viên”). Bên dưới, giữa những trang giấy màu đã pha màu cafe sữa, nét mực xanh đã dần lem ra, mờ dần… Mọi thứ ùa về, ngày…tháng…năm… từng chút một. Thời thanh xuân của chúng ta cứ thoi đưa, một đi không trở lại. Hồi đó, khi phượng nở rộ khắp sân trường màu đỏ thắm, những ngày cuối cùng của tháng 5, tụi học trò luôn có một nỗi buồn man mác. Tuổi học trò là những khoảng khắc vui vẻ khi tiếng ve râm ran trên những tán hoa phượng đỏ. Những lũ học trò hòa mình vào niềm vui của mùa hè.
Mùa hè năm lớp 12 mang đến nhiều cảm xúc:
– Cũng là mùa hè nhưng chưa bao giờ được mong đợi, những bạn trong lớp đều có những dự định riêng cho tương lai, và mùa hè đó chứa đựng sự chia ly, nước mắt và những lời, hẹn tinh khôi khó lãng quên. Mỗi người sẽ trưởng thành và đối mặt với những thử thách chông gai phía trước. Đó là quy luật cuộc sống.
Dù cho chúng ta có mạnh mẽ đến đâu thì cũng phải có nhưng lúc yếu lòng. Mình cũng như vậy thôi, vào mùa hè năm ngoái khi mình về thăm trường, trước khi đi mình đã tưởng chừng như mình bất khả xâm phạm, sẽ không cảm động. Nhưng không, Đứng dưới bóng cây phượng thân quen ấy, lớp học ấy, chỗ ngồi ấy, bạn bè, từng chút từng chút nhớ lại những ký ức…..Mình đã không tránh khỏi nước mắt. Mình khóc không chỉ vì thế mà còn vì mình biết rằng mùa hè sẽ không bao giờ quay trở lại, thời gian sẽ không quay ngược lại để chúng ta vô tư như lúc ấy. Chúng ta đều sẽ trưởng thành.
-Có lẽ những kỷ niệm trong suốt ba năm chúng ta chúng ta ngồi trên trường phổ thông sẽ là những điều tươi đẹp nhất trong cuộc đời mỗi chúng ta. Tất cả hình ảnh của lớp học, thầy cô và bạn bè là những gì quý giá nhất chúng ta có được, vẫn sẽ được lưu giữ trong ký ức chúng ta mãi mãi dù đã rời khỏi nơi này. Dẫu có buồn bã, dẫu tiếc nuối nhưng cuộc đời vẫn thế. Hãy trân trọng những gì chúng ta đã trải qua, để chào đón những điều tốt đẹp phía trước. Và những gì chúng ta có được khi còn ngồi trên ghế trường phổ thông sẽ là hành trang quý giá nhất trong cuộc đời.
-Lời kết mình muốn gửi đến mọi người rằng là: Trong cuộc đời, mỗi người đều có một thời học sinh hồn nhiên, vô tư như thế. Mùa hè sẽ không bao giờ kết thúc, nhưng có những mùa hè là mùa hè cuối cùng, kết thúc những năm tháng học trò.
-Đêm ấy vầng trăng sáng tỏa bầu trời như đang thức, soi sáng ô cửa sổ chiếu thẳng vào những trang giấy lưu bút của tôi, những dòng cảm xúc, chân thành và sâu sắc. Tôi biết rằng những gì đã trải qua sẽ không bao giờ quay trở lại – nhưng trong tôi, hình bóng thầy cô, bạn bè và hình bóng mái trường thân quen sẽ mãi mãi không phai nhạt!. Chúng tôi sẽ mãi ở bên nhau, bên thầy cô – và tuổi học trò trong trẻo hồn nhiên….Một cánh phượng hồn nhiên, một mùa hạ cuối cùng…Đơn giản nhưng đã tạo ra những khoảng khắc êm đềm và lưu luyến mà suốt cuộc đời này tôi sẽ không quên được……Đêm đó tôi đã ngủ rất ngon và có lẽ như là tôi đã mơ rằng mình đã được quay về khoảng thời gian tôi còn ngồi trên ghế trường trung học phổ thông thân yêu.
Thanh xuân tuổi học trò không phải là những ngày học giỏi, mà là đôi khi những buổi sáng dậy muộn chạy ùa vào lớp với chiếc áo chưa kịp chỉnh tề, và nụ cười “Ngượng ngùng” của cô bạn ngồi cùng bàn. Những khoảng khắc ấy bây giờ có thể không còn nữa, nhưng mỗi lần nhớ lại, ta lại cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Thanh xuân không phải lúc nào cũng hoàn hảo, nhưng chính những điều không hoàn hảo ấy lại làm cho nó đẹp hơn
Trường Trung Học Phổ Thông Nguyễn Trãi ơi, dù cho chúng ta đã chia xa, xin hãy giữ dùm tôi những khoảng khắc ngọt ngào nơi sân trường đấy, nơi hành lang cũ kỹ ấy, nơi từng ước mơ tôi đã thì thầm ngỏ với cậu, nơi những tiếng cười tôi cùng bạn bè ngân vang trong trẻo và vô tư như ngày mới gặp. Xin giữ lại tất cả yêu thương tôi đã gửi gắm, dù cho nó chỉ là những ký ức nhỏ bé, nhưng lại là phần không thể thiếu trong cuộc đời tôi. Còn tôi, tôi sẽ giữ chặt cậu trong trái tim này, nơi ấy có tên gọi ” Thanh Xuân” một cái tên mà dù cho cuộc sống có thay đổi thế nào, tôi sẽ mãi để nó không phai mờ.
Đó là thanh xuân của tôi, còn bạn thì sao?








